CHUNG ĐỘC – Chương 1.2

 

 

Chương 1.2

Edit-Beta : Peruoi

 

Núi cao xanh xanh, mây trắng lượn lờ.

 

Sau khi thiếu niên áo trắng rời khỏi quán trà, liền theo đường núi chậm rãi mà đi, ước chừng sau nửa canh giờ đi đường, đột nhiên phía sau hắn truyền đến tiếng xe ngựa và tiếng thét to của nam tử, núi rừng yên tĩnh trở nên huyên náo vô cùng.

 

“Dừng lại ! Mau dừng lại đi !”

 

Thiếu niên áo trắng nhướn mày, trong mắt sâu thẳm hiển lộ ra một chút không kiên nhẫn, hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy cách đó không xa có vài người vạm vỡ trong tay cầm vũ khí, càng không ngừng kêu la vây quanh một xe ngựa.

 

Xe ngựa kia nhìn rất hoa lệ, được bốn con ngựa đen quý kéo, chỉ tiếc là cả xe ngựa đều là màu đen, ngay cả rèm cửa sổ cũng màu đen, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy không thoải mái.

 

Xe ngựa bị vài tên đại hán vây quanh nên không thể động đậy, xa phu là một trung niên tướng mạo bình thường, hắn liền mở miệng cầu xin nói “Các vị đại gia, tiểu nhân chỉ là người kéo xe thuê, không có quan hệ gì với người có ân oán với đại gia, cầu đại gia cho tiểu nhân một con đường sống”

 

Một tên hán tử trong tay cầm đao dài lớn tiếng nói “Yên tâm, chúng ta tìm là người bên trong xe ngựa, ngươi đi đi”

 

Xa phu vội vàng nhảy xuống xe ngựa, chuồn mất, mà chủ nhân xe ngựa vẫn ngồi ở trong xe ngựa, vừa không lên tiếng, cũng không lộ diện, làm như hoàn toàn không đem đám người như hổ rình mồi bên ngoài để trong lòng.

 

Nam tử cầm đao dài trong tay ôm quyền nói “Bằng hữu bên trong nghe rõ, chúng ta là tiêu sư tiêu cục Phương gia, ta là tổng tiêu đầu [ bá thiên thương ] Phương Đại Đình, người cầm kiếm bên cạnh ta là sư đệ [ tấn phong kiếm ] Phương Đại Tước. Nói ra thật xấu hổ, chúng ta là tiêu sư áp tải hàng, gần đây nhất chúng ta bị mất một chuyến hàng tại vùng phụ cận ở đây, vì muốn tìm hàng bị mất nên không thể không tra khách qua đường, mong rằng bằng hữu bên trong bỏ qua để cho chúng ta khám xét xe ngựa”

 

Mọi người đợi một lát, nhưng bên trong xe ngựa vẫn im lặng không tiếng động, Phương Đại Đỉnh cùng Phương Đại Tước nhìn nhau, trên mặt biểu lộ thần sắc không hờn giận.

 

Phương Đại Tước tính tình nóng nảy, cao giọng nói “Này ! Người bên trong không thấy mặt thì không biết xấu hổ, nếu ngươi không làm chuyện gì ám muội thì vì sao lại không ra ?”

 

Phương Đại Đỉnh vội vàng ngăn hắn lại, giải thích nói “Bằng hữu, ngăn lại xe ngựa của ngươi đúng tình thế ngoài ý muốn, liền xin ngươi hỗ trợ, chỉ cần để cho chúng ta khám xét bên trong xe, tuyệt không lại làm khó dễ ngươi.

 

Hắn nói lời này là hợp tình hợp lý, dễ nghe vô cùng, nhưng không biết người bên trong xe ngựa làm sao vậy, lại vẫn không nói một tiếng đáp lại.

 

“Tốt ! Xem ra ngươi không đem tiêu cục Phương gia chúng ta để vào mắt, vậy đừng trách ta động thủ” Rốt cuộc Phương Đại Tước không kiềm chế được xúc động trong lòng, đi lên phía trước vài bước, bày ra chiêu thức chuẩn bị ra tay.

 

Giờ phút này bên trong xe ngựa cuối cùng có động tĩnh, người bên trong thản nhiên bỏ ra một câu “Ta không có thứ mà các ngươi muốn, các ngươi nên đi thôi”

 

Giọng nói kia không cao không thấp, mềm nhẹ lãnh đạm, cũng nghe không ra là nam hay nữ, nhưng nghe êm tai vô cùng.

 

Tiêu sư Phương gia sửng sốt vô cùng, không lường trước được trên đời lại có người nói ra êm tai như vậy, nhưng mà bọn họ tìm hàng bị mất, sao lại dễ dàng bị xoay chuyển được.

 

Phương Đại Đỉnh lại yêu cầu nói “Bằng hữu, thỉnh cầu ngươi để cho chúng ta khám xét trong xe, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của ngươi lắm đâu”

 

Lại là một lúc trầm mặc, sau đó người trong xe mới mở miệng “Không được, các ngươi vẫn nên tra xét xung quanh đi”

 

Phương Đại Tước thấy hành tung của chủ nhân xe ngựa thần bí quỷ dị, nhịn không được sinh lòng nghi ngờ, lạnh giọng hỏi “Bằng hữu, ngươi lại lần nữa ngăn trở, chẳng lẽ bên trong xe có gì đó ám muội sao ?”

 

Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của hắn, tiêu sư Phương gia chậm rãi tới gần xe ngựa, tính dùng võ lực bức chủ nhân xe ngựa ra.

 

Lúc này bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng nói nhỏ như thở dài “Các ngươi không đi thật sao ?”

 

Phương Đại Đỉnh quả quyết nói “Không tra ra bên trong xe ngựa có gì thì chúng ta tuyệt đối không đi”

 

“Được rồi, kia cũng không thể không được”

 

Lời nói chưa dứt, màn xe đã bay lên phiêu phiêu, một thân ảnh màu đen đã thoát ra, chợt dừng trước mặt tiêu sư Phương gia, thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt, thế gian ít có.

 

Người này một thân y phục màu đen, trên mặt cũng dùng khăn màu đen che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong suốt phi phàm, giống như sao sáng giữa bầu trời đêm, có thể câu hồn nhiếp phách, hơn nữa thân hình hắn thon dài, y phục lại rộng thùng thình phấp phới trong gió, phiêu giật như tiên, cộng thêm khí chất thanh nhã thoát tục không vướng bụi trần.

 

Tiêu sư Phương gia nhìn đến ngây ngốc, mới nhìn ánh mắt mà đã như thế rồi, huống chi là nhìn thấy khuôn mặt, chỉ biết ngây ngốc nhìn người che mặt, một câu cũng nói không ra.

 

Thiếu niên áo trắng nguyên bản vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc hờ hững, vừa không tránh đi lại càng không tiến lên , chỉ lạnh lùng nhìn về nơi xa, cho đến khi hắn nhìn thấy người che mặt bằng khăn màu đen thì lập tức ánh mắt trợn to, bắn ra vô số ánh sáng sáng quắc, như là gặp chuyện gì thú vị.

 

Chỉ thấy người che mặt kia nhăn mi lại, tay áo dài giương lên, trong nháy mắt phất ra một luồng khí đánh tới tiêu sư Phương gia.

 

Hắn ra tay cực nhanh, nhóm tiêu sư Phương gia không kịp né tránh, chỉ cảm thấy một trận choáng váng cùng đau đớn ập tới, tiếp theo là một màu tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

 

“Đây là có chuyện gì ? Vì sao ta không nhìn thấy ?” Phương Đại Đỉnh thất kinh kêu to “Sư đệ, ta không nhìn thấy !”

 

Phương Đại Tước cũng kinh hô “Ta cũng không nhìn thấy ! Đây là có chuyện gì ? Ánh mắt của ta ? Ánh mắt của ta !”

 

Mọi người không nhìn thấy nên lâm vào bối rối, muốn chạy trốn nhưng cũng không biết phải chạy hướng nào, chỉ có thể đứng xoay quanh tại chỗ.

 

Người che mặt không để ý tới bọn họ, tự mình chuyển hướng qua thiếu niên áo trắng, lạnh lùng đánh giá “Ngươi còn không đi ?”

 

Hắn nhìn thấy thiếu niên áo trắng đứng vu vơ xa xa, không có quan hệ gì với tiêu sư Phương gia, cho nên vẫn chưa ra tay với hắn.

 

“Vì sao ta phải đi ?” Thiếu niên áo trắng nhìn thẳng người che mặt, trên mặt không có một chút sợ hãi, trong ánh mắt còn lộ ra chút hứng thú vui mừng.

 

Người che mặt nhíu mày, khó hiểu nói “Ngươi không sợ ta ?”

 

Thiếu niên này còn trẻ tuổi, nhìn thì như tay trói gà không chặt, nhưng sao lại có khí phách gan dạ sáng suốt rồi, thật là hiếm thấy.

 

Thiếu niên áo trắng nhàn nhạt nói “Sợ ngươi gì chứ ? Sợ ngươi cũng hạ độc ta sao ?”

 

“Ngươi biết ta dùng độc ?” Trong mắt người che mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

 

~~~^.^~~~

 

 

3 bình luận (+add yours?)

  1. nhoktho
    Th10 29, 2011 @ 12:48:13

    ầy, bé nào là nữ thế nàng

    Trả lời

  2. phiyen33
    Th10 29, 2011 @ 22:29:27

    Tem cua ta
    Thanks nang !

    Trả lời

thả bom

QUẢN GIA $.$

PHÓ QUẢN GIA $.$